Về phần Khương Khương, tuy không biết rõ chỗ xếo bát đũa, nhưng cậu ấy có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn một lần là biết xếp thứ gì ở đâu.
Đến buổi tối, An An cứ cảm thấy nhà của Khương Khương có hơi âm khí, dù sao người cũng đã rời đi. Vì vậy, cô giữ Khương Khương ngủ lại nhà mình.
Lúc bọn họ mới mua căn nhà này, trong nhà chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng sau đó Cố Vệ Cường cải tạo lại căn nhà, ngăn gian phòng ngủ lớn ra làm hai, làm thành hai gian phòng nhỏ, một gian cho Cố Vệ Cường, gian còn lại làm phòng ngủ riêng của Đông Đông.
Đầu tiên là An An gọi Đông Đông tới, thấy Đông Đông không có ý kiến gì với việc để Khương Khương ngủ lại nhà mình, cô có hơi vui vẻ. Trên thực tế, từ hồi chuyển lên huyện thành này, Đông Đông không có bạn bè nào cả, trẻ con có bạn đồng lứa chơi cùng vẫn sẽ vui hơn.
Thấy em trai nhà mình không có ý kiến gì, An An lại bàn bạc với Khương Khương: “Khương Khương à, buổi tối em ngủ cùng với Đông Đông nhé??" Về phần tại sao không để Khương Khương trở về nhà mình ngủ, cô nghĩ với trí thông minh của cậu bé này, dù cô không nói, cậu ấy cũng có thể hiểu được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây