Khương Khương ngẩn ra, đôi mắt trong suốt dần phủ đầy sương mù, cậu ấy kiên định lắc đầu: “Không! Em chưa bao giờ ăn trộm gì cả."
Mọi người bàn tán xôn xao với nhau, rất nhiều người trong số bọn họ trước đây từng giúp đỡ Khương Khương, nhưng sau mỗi lần giúp đỡ, cứ một thời gian ngắn sau là nhà bọn họ mất đồ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu Khương Khương thật sự làm chuyện đó, cuộc sống của cậu ấy cũng sẽ không thảm thế này, bị đói đến mức gầy thành da bọc xương, một bà bác trong đó nghi ngờ hỏi: “Nếu không phải cháu, vậy là ai?"
Khương Khương trầm mặc trong thoáng chốc, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía bé trai trốn phía sau bà Lý, nhìn cậu bé kia có vóc người không khác cậu ấy là bao. Bé trai này chính là con trai trưởng của Lý Bảo Lai, cũng là trưởng tôn của nhà họ Lý gia, bình thường được người nhà cưng chiều, cũng thường cầm đầu đám người bắt nạt Khương Khương. Thấy Khương Khương nhìn về phía mình, cậu ta đảo đảo mắt trốn tránh, trốn sau lưng bà Lý. Nhưng Khương Khương không định bỏ qua cho cậu ta, đôi mắt vốn đầy mê mang đột nhiên trở nên sắc bén: “Là cậu ta!"
Lý Lôi Tử bị chỉ mặt gọi tên nhất thời rụt người lại: “Cậu nói lung tung!" Khương Khương liếc nhìn An An, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt đầy khích lệ, cậu ấy mới tiếp tục nói: “Nếu không tin, mọi người có thể tìm dưới đệm trong phòng cậu ta. Lần trước cậu ấy mới trộm chiếc kiếm gỗ nhỏ này, bị cậu ta giấu dưới gối."
Chiếc kiếm gỗ là của Tiền Tiểu Cương con trai thím Tiền. Hồi tết, Tiền Tiểu Cương bám lấy ba mình ăn vạ đòi ba làm cho mình một chiếc, nhưng mới chơi được mấy ngày đã bị mất. Tất cả mọi người trong khu vực này đều nghĩ là Khương Khương ăn trộm, nhưng Khương Khương chưa từng chạm vào thanh kiếm gỗ đó, sau này có lần thấy Lý Lôi Tử chơi, cậu ấy mới biết hóa ra thanh kiếm gỗ này cũng bị Lý Lôi Tử trộm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây