Bác Ngô lẳng lặng lắng nghe Khương Khương nói một tràng dài, cuối cùng cũng hiểu ra. Bà ấy nhất thời tức giận nói: “Căn nhà đó được tổ chức bồi thường cho ba cháu, chứ không phải là để nuôi một đám người nhà mẹ cháu, bọn họ nghĩ tổ chức không có người nữa à??" Bà ấy vốn đã không vui khi thấy Lý Chiêu Đệ kéo cả gia đình nhà mẹ lên ở trong căn nhà được tổ chức bồi thường cho nhà bọn họ, thế này có khác nào chiếm tiện nghi của tổ chức?
Tổ chức bồi thường căn nhà đó cho hai mẹ con bọn họ, vì bọn họ mất đi người chồng người ba. Coi như là giúp bọn họ ổn định sinh hoạt.
Ai ngờ Lý Chiêu Đệ lại kéo cả gia đình nhà mẹ lên, làm chim cưu chiếm ổ chim thước.
An An lên tiếng đúng lúc: “Thằng nhóc Khương Khương này cũng ngốc, đêm hôm qua bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ nào để đi, lại ngại đêm khuya không dám gọi ai, đành đến ngồi ở trước cửa nhà cháu cả đêm, thằng nhóc này đúng là không muốn sống nữa mà. Cháu thấy chuyện này quá lớn, một mình cháu không thể giải quyết được, nên mới dẫn em ấy đến tìm tổ chức, tổ chức vẫn luôn là chỗ dựa kiên cố cho người dân bình thường như chúng cháu. Cháu tin, tổ chức sẽ trả lại công bằng cho Khương Khương."
Mặc kệ công đoàn có nhúng tay vào chuyện này hay không, An An cũng cứ đội chiếc mũ cao này cho bọn họ trước đã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây