Tuy mọi người ghen tị với căn nhà gia đình Khương Khương nhận được, nhưng nếu bảo người nhà bọn họ dùng mạng đổi lấy, sẽ không ai muốn cả. Căn nhà này không phải ai muốn cũng được đâu.
An An lẳng lặng véo Khương Khương, Khương Khương lập tức đỏ hoe hai mắt, cố rặn cho nước mắt lã chã rơi xuống: “Bà ngoại và cậu cháu ném đồ của cháu ra ngoài, nói giờ mẹ cháu chết rồi, căn nhà kia không liên quan gì đến cháu nữa." Nói xong, cậu ấy giơ chiếc túi của mình ra cho Trương Ái Cần nhìn, trong chiếc túi lớn cỡ bàn tay chỉ đựng môi một bộ quần áo và chiếc bát cũ, ngoài ra không còn gì cả.
Trương Ái Cần luôn cập nhật thông tin rất nhanh, cũng là người thích hóng hớt, cô ta oang oang giọng nói: “Đúng là táng tận lương tâm mà, thế giờ các cháu định đi đâu đấy?"
An An chủ động nói: “Chúng cháu đi tới phòng công đoàn! Đi tìm bác Ngô, nhờ bác ấy làm chỗ dựa cho Khương Khương!" Nói xong, cô cũng dẫn Đông Đông và Khương Khương rời khỏi tiệm làm tóc. Về phần Trương Ái Cần trở về buôn chuyện tung tin đồn nhảm như thế nào, An An cũng rất mong đợi.
Lúc mấy người An An đi tới trụ sở công đoàn, nơi này đang có khá nhiều người. Ngày hôm qua bên trên mới gửi một lô hàng tới, coi như là phúc lợi cho công nhân, các công nhân trong xưởng đều có thể nhận bằng phiếu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây