Khương Khương nhỏ bé không có nơi nào để đi, cuối cùng nhớ đến lời An An nói với mình trước khi đi, cậu ấy xách toàn bộ tài sản của mình đi tới nhà An An. Lúc này đã rất muộn, hầu hết mọi người trong khu tập thể đều đã đi ngủ. Khương Khương khoác chiếc áo còn lại lên người, dựa người vào cửa ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau An An mở cửa ra, cậu bé ngã thẳng xuống, cũng dọa An An sợ hết hồn. Cô luống cuống tay chân đỡ lấy Khương Khương đã sắp ngã xuống đất, vỗ vỗ vào trên mặt cậu ấy: “Em tỉnh lại đi!"
Khương Khương dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, lẩm bẩm nói: “Em không nằm mơ đấy chứ!" Sáng sớm cũng có thể thấy chị, khỏi phải nói trong lòng cậu ấy vui vẻ đến mức nào, làm cậu ấy không muốn tỉnh lại nữa, vội vàng nhắm mắt lại: “Chị ơi! Em không muốn tỉnh!"
Nghe thấy vậy, An An hơi dở khóc dở cười, cô chạm bàn tay lạnh lẽo vừa rửa xong vào trên cổ Khương Khương, cậu bé bị cơn lạnh ập tới bất ngờ dọa giật nảy mình, nhất thời mở mắt ra.
Cô cười nói: “Khương Khương!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây