Cô ngẩng đầu nhìn về phía thầy Chân, hỏi: “Thầy ơi, thầy gọi em làm gì??, thầy Chân trắng nõn, khí chất cũng ôn hòa, cả người thầy Chân ở trong mắt An An, có hơi không hợp với thời đại này.
Bởi vì cô thấy cách giơ tay nhấc chân, quý khí và lễ nghi của thầy Chân, đó không phải là một gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra được, hơn nữa bộ dáng thầy Chân thư sinh mặt trắng, khiến mỗi lần An An thấy anh ấy, không tự chủ được đờ ra! Không trách An An kém bình tĩnh, là trên người thầy Chân có sức hấp dẫn.
Giọng thầy Chân mang theo vài phần ôn hòa, nghe thấy An An hỏi ngược anh ấy, anh ấy nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm: “Bạn học Cố An An, thầy bảo em dẫn đầu đọc bài, không phải để em hỏi ngược thầy.
An An cúi đầu có hơi xấu hổ, cô cầm sách vở lên, đọc lưu loát, tiếng Anh thời đại này đều là từ đơn sơ cấp đơn giản, cho dù An An đang đọc bài văn, chẳng qua một bài cũng chỉ đọc khoảng một trăm từ đơn.
Rất ngắn gọn, đối với An An người đã học tiếng Anh hai mươi năm mà nói, đúng thật là con nít.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây