Nghe thấy những lời này của con gái nhà mình, trong mắt Cố Vệ Cường chợt lóe lên ánh lệ, "Được được được!" Anh ấy nói liên tiếp ba chữ được. Trên thực tế, khoảng khắc biết Cố Vệ Phú xảy ra chuyện, nỗi oán hận anh ấy dành cho anh hai mình đã tan thành mây khói, đến giờ nghe An An chủ động nói ra những lời này, anh ấy thật sự rất kinh ngạc. Nhưng điều khiến anh ấy kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, An An ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu nhỏ của Đông Đông, nghiêm túc nói, "Đông Đông, em có biết bác hai đã không còn nữa không?"
Đông Đông chín tuổi đã hiểu được ý nghĩa của cái chết, nghĩa là cả đời này không thể gặp nhau được nữa, Đông Đông gật đầu.
An An nhìn thẳng vào mắt Đông Đông, mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có trước đó, "Em phải nhớ, mặc kệ chúng ta có thù oán với người ta lớn đến mức nào, sau khi người ta rời khỏi thế giới này, tất cả mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói."
Tính cách của Đông Đông không hiền lành vô hại như khi đứng ở trước mặt cô, đặc biệt là lần trước ở thôn Cố gia, Đông Đông dõng dạc nói ra mấy chữ, "Cháu giết các người", giống như hồi chuông báo động vang dội, đập mạnh và trong lòng An An. Thậm chí, cả hành động tàn nhẫn cậu ấy cầm đá ném vỡ đầu Vương Đại Anh cũng rất đáng báo động. Tất cả những chuyện này, đều không giống với hành động đứa trẻ gần mười tuổi có thể làm được.
Kỳ thực, cô đã định nói chuyện với em trai từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội, lần này là một cơ hội rất tốt. Với tư cách là chị gái, cô không thể nhìn em trai mình đi lầm đường được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây