Nói tới đây, thím kia hơi sợ hãi nói, "An An à! Mấy ngày tới đây các cháu nhớ phải khóa cửa cẩn thận vào nhé, nếu không bị trộm lúc nào không hay đâu." Chuyện này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, An An chớp chớp mắt nói, "Cám ơn thím đã nhắc nhở."
Nói xong, cô đưa phần rau ăn kèm của bọn họ cho thím đó, coi như là trả công thím đó giải đáp thắc mắc giúp cô. Thím đó vui vẻ nhận lấy, đồ ăn nhà An An ngon hơn bên ngoài rất nhiều, theo đó cả Cố Vệ Cường và Đông Đông đều bị đồ ăn trong siêu thị của An An nuôi đến kén ăn, thành ra bọn họ đều không động vào rau ăn kèm chủ quán đưa tới. Nhưng với thím này, món này thực sự rất ngon không ăn hết thì lấy về cho đỡ phí, đến khi nấu cháo lấy ra ăn kèm, cũng coi như có bữa ăn ngon miệng.
Cố Vệ Cường nhìn dáng vẻ cơ trí của con gái nhà mình, anh ấy búng nhẹ vào trên trán con gái, nói với An An và Đông Đông, "Các con mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn trở về." Anh ấy chỉ dẫn các con tới đây nếm thứ, chứ không qua anh ấy gói rất nhiều sủi cảo, trở về phải ăn thêm một ít, dù sao ngày tết không thể thiếu món sủi cảo được.
Sau khi ra khỏi quán súp cay Hồ Nam, An An mải suy nghĩ đến những lời thím kia nói, cô định trở về thu xếp bày trí lại nhà cửa. Tuy cô tin tưởng đứa trẻ có đôi mắt trong veo kia không phải là kẻ trộm, nhưng điều này cũng không cản trở cô đưa ra các biện pháp đề phòng.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, vừa bước vào trong sân, đã thấy bác ba của mình Cố Vệ Dân vội vàng đạp xe đạp đi tới khu tập thể. Đôi bên trùng hợp gặp nhau, nhìn thấy ba cha con An An, Cố Vệ Dân ấn còi xe đạp, rồi nhảy xuống khỏi xe đạp, đưa chân đá chân chống phía sau xuống, chờ tới khi dựng xe xong, anh ấy mới chạy bước nhỏ đi đến chỗ của Cố Vệ Dân, "Lão Tứ, trong nhà xảy ra chuyện rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây