Cố Vệ Cường nhìn con trai con gái nhà mình ủ rũ cúi đầu, cũng biết tâm tình của các con lúc này đều không tốt. Anh ấy an ủi, "Con người ta sống trên đời rồi sẽ có giây phút chia ly. Đừng sợ! Ba sẽ ở bên các con."
Nói xong, thấy hai đứa con nhà mình vẫn buồn rầu không vui, anh ấy làm mặt quỷ để chọc các con cười, chỉ về phía con hẻm ở cạnh đấy, " Trong con hẻm đó có một quán bán súp cay rất nổi tiếng, đi, ba dẫn các con đi ăn thử." Kể từ khi chuyển lên huyện, bọn họ đều tự nấu ăn ở nhà, rất ít khi có dịp đi ra ngoài ăn. Cũng không phải là Cố Vệ Cường không nỡ chi tiền, mà kể từ khi mình tự tay chăm sóc cho các con, anh ấy chỉ hận đưa hết tất cả những gì tốt nhất cho các con, sao có thể để các con ăn đồ ăn ngoài không sạch sẽ.
Theo đó, Đông Đông vừa nghe thấy được ăn súp cay Hồ Nam, hai mắt đột nhiên sáng rực lên, cậu ấy năn nỉ ba mình đã lâu, nhưng ba già nhà mình tòa lấy lý do không sạch sẽ để từ chối.
Đông Đông tỏa sáng hai mắt nhìn An An, "Chị ơi! Ba dẫn chúng ta đi ăn món súp cay Hồ Nam đấy!"
An An cũng hiểu đạo lý không ai có thể làm bạn với nhau cả đời. Lúc này, cô đã dần ổn định lại cảm xúc, mỉm cười nói, "Đi, đi theo ba là có thịt ăn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây