An An đang định tấn công lại lần nữa, người phía sau đột nhiên lên tiếng: “ Nhóc da đen, sao lần nào gặp em, em cũng hung dữ vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, An An lập tức thu hồi quả đấm, nghiêng đầu sang nhìn, tức giận nói: “Vậy cũng phải hỏi anh, tại sao lần nào cũng xuất hiện từ sau lưng em? Sao em biết anh là người hay là quỷ?"
Lục Diễn cười nhạo, được rồi! Anh chỉ hảo tâm nhìn thấy người quen, muốn đi qua chào hỏi, không ngờ lại bị con nhóc da đen này coi là quỷ.
"Miệng lưỡi sắc bén." Lục Diễn trêu ghẹo cô, có thể lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, toàn bộ tóc trên trán An An dựng lên, giống y như con nhím con xù lông, nhìn vừa hung dữ lại vừa đáng yêu. Cô giơ quả đấm lên: “Không được phép gọi em là nhóc da đen, cũng không được phép nói em có miệng lưỡi sắc bén." Rõ ràng An An không coi đây là lời khen.
Lục Diễn tự biết đuối lý, anh lấy ra một chiếc túi giấy kraft cỡ lòng bàn tay, lấy mấy viên kẹo dẻo ra. Kẻo dẹo này không giống loại kẹo trái cây bình thường Cố Vệ Cường hay mang theo trên người, mà là loại kẹo dẻo được làm thủ công, gửi từ trên thủ đô xuống. Anh đúng lúc qua đây, định đưa cho ba nuôi Lang Vĩnh Linh, không ngờ lại gặp nhóc da đen ở đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây