Bên phía phòng nhì, ông Cố và bà Cố đều đã sớm tỉnh lại, nhưng ông cụ bị ốm nặng không thể ngồi dậy, Chu Ái Cúc đỡ hơn, có thể đi xuống giường. Chu Ái Cúc phản đối không muốn để Vương Đại Anh trở về nhà họ Cố, nhưng cố tình Cố Vệ Phú lại đồng ý, phòng nhì đã phân gia, bà ta có tức giận giương mắt nhìn cũng không có cách nào. Chỉ là, Cố Thư đã không còn vị trí nào trong lòng bà ta.
Xem xong vở kịch hay này, An An vui vẻ vỗ tay, cũng ăn hết hạt bí trong túi. Ngay lúc cả gia đình chuẩn bị trở về nhà mình, lại thấy Triệu Quế Phương lăm lăm con dao phay trong tay, lao tới như một bà điên. Đương nhiên, cô ta không phải hướng về phía An An, mà đạp mạnh vào cửa nhà phòng nhì. Dáng vẻ đó, dọa An An giật nảy mình.
Cô trốn ở sau cánh cửa, nhìn ra bên ngoài.
Triệu Quế Phương có dáng vẻ cực kỳ chật vật, đầu bù tóc rối, không thể phân biệt được nước trên mặt là mồ hôi hay nước mắt, đôi mắt đục ngầu, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người. Cô ta gầm lên: “Cố Vệ Phú, tên súc sinh kia, cút ra đây cho tôi."
Cố Vệ Phú đang nói chuyện với Cố Thư ở trong nhà, nghe thấy tiếng mắng chửi ở bên ngoài, anh ta cũng không mảy may thay đổi sắc mặt, ra lệnh cho Cố Thư: “Cùng đi ra với ba." Tuy đứa con trai này của anh ta rất tàn nhẫn, nhưng nếu để làm chuyện lớn, nó vẫn khá hơn lão nhị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây