Về phần Cố Vệ Phú, nhất thời không có ai muốn đi đưa anh ta, mọi người đều không muốn có dính dáng gì đến anh ta. Cố Thiện cũng phải về nhà chuẩn bị đồ đạc, cậu ấy định đi lên huyện sớm hơn dự kiến, bàn bạc với chú ba nhà mình, sang năm cậu ấy sẽ trở thành công nhân chính thức ở xưởng mộc.
Những người còn lại đều nhìn Chương Đồ Hộ bằng ánh mắt khác lạ, hôm qua lúc bắt gian tại trận, Chương Đồ Hộ đã chính miệng đồng ý với Chu Ái Cúc là sẽ không báo công an, nhưng hôm nay công an lại tới. Ngoài nạn nhân là anh ta đi tố cáo ra, bọn họ thật sự không thể nghĩ ra còn người nào khác?
An An cũng đang nghĩ xem là ai tố cáo, nhưng cô có linh cảm người đó không phải là Chương Đồ Hộ. Tuy cô chỉ mới tiếp xúc với người này hai lần, nhưng từ giọng điệu và cách giải quyết vấn đề của đối phương là có thể nhìn ra, Chương Đồ Hộ là người quang minh lỗi lạc, biết giữ lời hứa. Nếu đã đồng ý sẽ không báo công an với bà Cố, anh ta sẽ không làm vậy. Nhưng sao các con gái của quả phụ Trịnh, đặc biệt là lão đại Chương Linh trông quen mắt thế nhỉ!
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, An An cố gắng đè nén suy nghĩ năm lần bảy lượt trồi lên trong đầu này xuống.
Mặc dù lúc này Chu Ái Cúc đã không thể nói được thành lời, nhưng bà ta vẫn lắc đầu với mọi người, dùng khẩu hình miệng nói: “Không phải!", Bà ta vẫn tin tưởng học sinh của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây