Bà ta đang dùng chính hành động của mình để bảo vệ đứa con của mình, cao giọng nói: “Xin các bà con bớt chút thời gian lắng nghe, Cố Vệ Phú tự mình đi sai đường, mới dẫn đến trái đắng như ngày hôm nay. Hiện tại tôi đứng đây, để bồi tội với mọi người thay nó. Sau ngày hôm nay, nếu nó tốt số vượt qua được cửa ải lần này, tôi sẽ bảo nó đích thân tới nhà mọi người bồi tội. Về phần Tiểu Chương, chuyện này là Cố Vệ Phú có lỗi trước, xin lỗi cậu, cậu muốn mắng muốn giết đều tùy cậu, chỉ cần cậu có thể hả giận là được, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không một câu câu oán hận."
Chu Ái Cúc tỏ thái độ rất đúng mực. Thứ nhất là nói, con trai mình phạm sai lầm, người phạm sai lầm sẽ phải chịu trừng phạt, nạn nhân lớn nhất trong chuyện này là Chương Đồ Hộ, Chương Đồ Hộ muốn đánh muốn giết con trai bà ta, bà ta cũng sẽ không oán hận. Những lời này thật sự rất thành khẩn, nếu bà ta đã nói ra, vậy Chương Đồ Hộ sẽ nể mặt Chu Ái Cúc từng dạy dỗ mình, giữ lại một mạng cho Cố Vệ Phú.
Đây là tấm lòng của người làm mẹ, nếu là chuyện khác, Chu Ái Cúc không có khả năng đi cầu xin học sinh cũ của mình, cầu xin nhiều hàng xóm đến vậy, nhưng chuyện của Cố Vệ Phú hiện tại đã liên quan đến mạng người, bà ta không thể không cầu xin. Bởi vì Chu Ái Cúc biết rõ, nếu mình không nói ra, sẽ không ai thèm quan tâm.
Cố Vệ Phú liền hoàn toàn xong rồi.
Cố Vệ Quốc nhìn Chu Ái Cúc đứng trên bục cao, vứt bỏ thể diện của mình cũng phải bảo vệ lão nhị. Ông ấy không thể nói ra được cảm xúc trong lòng mình lúc này, nếu năm đó mẹ có thể kiên trì hơn giống như bây giờ, liệu có phải ông ấy không cần phải làm người què suốt nhiều năm nay. Chỉ là mọi chuyện đều đã là quá khứ, đã qua rất lâu rồi, ông ấy là người què, bị què cả đời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây