An An vui vẻ đếm tiền, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt nhìn ba mình tràn đầy ngưỡng mộ: “Ba ơi, ba thật là lợi hại!" Buổi sáng cô có thể kiếm được 400 đồng, là nhờ cô có hàng trong siêu thị, thế này cũng coi như là ăn gian. Nhưng ba già nhà cô là người bản địa(*)! Vào lúc người ta chỉ kiếm được 30 đồng một tháng, anh ấy đã kiếm được gấp mười lần mang trở về.
(*) Ý nữ chính, cô ấy là người xuyên không, có bàn tay vàng, trong khi ba mình là người tại thời không đó, không có bàn tay vàng nào cả.
Hơn nữa, anh ấy không giữ lại đồng nào cho mình, mà giao hết cho người nhà giữ. Anh ấy thật sự là người ba tốt, người đàn ông tốt, chỉ người có mắt như mù như Đường Lan Chi mới từ bỏ gia đình này.
Nghĩ tới đây, cô cố làm ra vẻ lơ đãng nhắc tới: “Ba ơi, sáng nay con đi lên huyện, ngồi máy cày của chú Hướng Tiền, tình cờ gặp một người phụ nữ rất kỳ lạ ở trên đấy."
Cố Vệ Cường móc từ trong túi áo bông đối khâm của mình ra hai hộp cao bông tuyết, để lên trên bàn. Nghe thấy An An nói vậy, anh ấy kinh ngạc nhíu mày hỏi: “ Kỳ lạ thế nào? Người đó bắt nạt con à?", Chữ "À" này thốt ra từ miệng của Cố Vệ Cường, nghe cực kỳ dọa người, hiển nhiên là với anh ấy, bất cứ ai bắt nạt con trai con gái anh ấy, đều giống như nhổ râu ở trên mặt Diêm vương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây