An An nhìn Bạch Vân như vậy, trong lòng có loại cảm giác không nói ra được, giống như chuyện mình lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cái loại cảm giác đá rơi xuống đó, chỉ là không nghĩ tới, tảng đá kia lại độc ác như vậy, đập vỡ xương người đi cũng không nói, còn lẫn vào trong máu thịt, cái giá này cũng quá lớn đi, cô thở dài, uy hiếp: “Bạch Vân, nếu như cậy không phối hợp, chúng ta đều đi!"
Bọn họ rời đi, một mình Bạch Vân ở chỗ này, sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Bạch Vân vừa nghe, sợ hãi co rúm lại, giọng mềm ra, trong tuyệt vọng ánh lên một tia hy vọng: “Các người... Các người đừng bỏ tôi lại!"
May mà chủ nhiệm lớp là cô giáo, trước khi tới cũng rất tức giận, nhưng thấy Bạch Vân như vậy, cũng không thể tức giận nổi, lại càng thấy đáng thương, cô an ủi: “Không bỏ em lại, chúng ta về nhà!"
Lần này, Bạch Vân cũng yên tĩnh lại, An An nhìn trên người Bạch Vân chỉ đơn độc một chiếc váy mỏng bị xé rách, suy nghĩ một chút, cởi áo len của mình ra, khoác lên người Bạch Vân, Bạch Vân nhỏ giọng: “Cảm ơn!", giọng nói của cô ta rất nhẹ, giống như một giây sau sẽ bị thổi bay đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây