Kể từ khi Lý Tiếu Tiếu chuyển ra khỏi phòng ký túc xá của bọn họ, bầu không khí trong phòng ký túc xá của bọn họ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Bạch Vân trang điểm đậm, mang theo hương vị phong trần, cô ta mím môi, đánh lại lớp son đã bị phai đi. Cô ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn không nói được thành lời: “ Hâm mộ cậu thật đấy!" Cả gia đình đều ở thủ đô, ba mẹ đều có công việc ổn định, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không tồi, còn có thể ngày nào cũng về nhà. Điều mà cô ta ghét nhất trước kia, giờ đã trở thành điều cô ta cầu mà không được.
Nghe thấy Bạch Vân thốt ra lời này, không gian trong phòng ký túc xá rơi vào trạng thái yên tĩnh.
An An nghiêng đầu suy nghĩ, tự giễu nói: “Cậu xem, bọn họ có ai hâm mộ tớ đâu, chỉ cảm thấy tớ khổ thôi!"
Nếu Bạch Vân vừa mới vào phòng ký túc xá nói ra những lời này, có đánh chết An An cũng sẽ không tin, nhưng sau một kỳ học, cô gái thanh cao kiêu ngạo kia dường như đã hoàn toàn biến mất, thậm chí cảm xúc ghen tị với An An lúc trước cũng đã biến mất không còn, cô gái thanh cao đó dường như đã té ngã xuống bùn đất. Bọn họ chỉ đùa giỡn với nhau về mấy chủ đề vô tri, cũng đủ khiến Bạch Vân cảm thấy hâm mộ. An An không biết, trong nửa năm qua, Bạch Vân đã phải trải qua những gì.
Bạch Vân rũ thấp mi mắt, lẩm bẩm nói: “Đó là... Đó là do bọn họ không hiểu!" Nói xong, cô ta đi xuống giường, cầm lấy chiếc túi xách tay bằng da màu trắng. Nếu An An không nhìn lầm, giá của chiếc túi này đủ để một sinh viên đại học trang trải chi phí sinh hoạt trong mấy tháng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây