An An cứ một câu mẹ hai câu mẹ, giống như nhát dao đâm thẳng vào lòng Đường Lan Chi, đau đến mức máu chảy ròng ròng. An An cả bà ta! An An ưu tú của bà ta, giờ lại đang nhận người khác làm mẹ, thậm chí còn không thèm quay sang nhìn bà ta.
Nghe đến đây, thầy Quý thoáng chớp chớp mắt, con tiểu hồ ly tinh ranh này, hóa ra là vẫn đang chờ cơ hội.
Lão hiệu trưởng nhìn An An bằng ánh mắt đầy từ ái, cao giọng nói: “Trường Đại học Thanh Hoa chúng ta không có cửa sau để đi, nhưng nếu mẹ em thật sự có năng lực, Đại học Thanh Hoa sẽ luôn hoan nghênh mẹ em!" Nói đến đây, ông ấy quay sang nhìn thầy Quý: “Người già rồi đúng là vô dụng, trí nhớ không tốt như đám người trẻ tuổi các em, sao thầy nghe cái tên Tôn Hồng Mai này quen thế!"
Thầy Quý nhướn nhướn mày, điềm nhiên nói: “Đàn chị Tôn là học trò nhỏ tuổi nhất cũng là học trò cưng của ba em năm đó." Trầm ngâm trong chốc lát, anh ấy lại nói: “Thầy Bạch, cũng từng là học trò của ba em, nhưng..." Anh ấy nói đến đây thì ngừng, còn lại để mọi người tự phát huy trí tưởng tượng của mình, hầu hết các giảng viên lớn tuổi trong khu tập thể giáo viên đều biết về chuyện năm đó, chỉ là Bạch Dược Quân rất giỏi giả vờ, luôn giả vờ làm học sinh biết tôn sư trọng đạo, lấy được lòng của rất nhiều người.
Nhưng ông ta quên mất, giáo viên là những người thanh cao nhất, bọn họ khinh thường bàn luận sau lưng người khác, nhưng ở nơi công cộng thì sao, bọn họ có thể bàn luận ngay trước mặt bạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây