Đông Đông đưa tay lên, xoa mắt ba mình, an ủi: “Ba, đừng khóc! Bên chị con sẽ không nói!".
Lúc này, người khổ sở nhất, đau lòng nhất lại là người hỏi thăm, an ủi, Cố Vệ Cường ba mươi mấy năm nay, lần đầu tiên ngồi dưới đất khóc lớn, nước mắt như hạt châu vậy, không nhịn được rơi xuống!
Trong lòng anh như có máu chảy!
Đối với cách làm của bà cụ, rất thất vọng, gia đình bọn họ, ai cũng thật lòng với bà!
Bất kể anh hay An An, hoặc là Đông Đông, có thứ gì tốt, cho tới bây giờ cũng không quên bà cụ, nhưng hôm nay, lúc bọn họ thương lượng muốn bán An An, bà cụ lại cố ý giấu giếm, bà lại là bà nội của An An!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây