Với những người sống cả đời thanh danh đã đạt tới mức nhất định như bọn họ, bọn họ không còn quá chú trọng đến bản thân mình nữa, mà quan tâm đến thế hệ tương lai của mình có tài năng hay không. Nghĩ đến đây, lão hiệu trưởng lại thấy hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết vậy, lúc trước ông ấy đã cho thằng nhóc nhà họ Lục thêm mấy bát cơm, nếu vậy có khi hiện tại đứa trẻ ưu tú đó đã thuộc về nhà bọn họ.
Cô giáo Ngô thụ sủng nhược kinh, gật đầu liên tục nói: “Kể từ khi nhập học đến giờ, bạn học Cố An An vẫn luôn là sinh viên đứng đầu, hơn nữa em dấy đặc biệt có tinh thần trách nhiệm, biết giúp đỡ bạn học, tôn trọng giáo viên, là tấm gương tốt cho sinh viên trong lớp!" Cô giáo Ngô khen không dứt miệng, làm An An vô thức giật giật khóe miệng. Cô đỏ mặt, cũng hơi đau!
Hình như cô chưa từng giúp đỡ bạn học, cũng không... thôi quên đi, cô vẫn không nên ngắt lời cô giáo Ngô thì hơn.
Mẹ Dung và mẹ Lý cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai quay sang dặn dò con gái nhà mình: “Nếu có tấm gương tốt như vậy, sao các con cứ chơi với Bạch Uyển Uyển làm gì? Sau này con hãy chơi với bạn học Cố An An đi, nhớ chưa??"
Dung Ngọc Thanh và Lý Tiếu Tiếu cười khổ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây