"Bác sỹ đã nhiều lần dặn ông phải ăn nhiều rau củ và trái cây, ăn ít thịt đi rồi!" Quý Nguyên An không thay đổi sắc mặt đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi lên. An An thuận thế nhìn sang, đối phương có vóc người rất cao, khoảng một mét tám, người mặc áo sơ mi, càng nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, khiêm khiêm quân tử. Ít nhất là từ bề ngoài, có thể thấy Quý Nguyên An có tính tình rất tốt, ngay cả khi giáo sư Qúy tức giận giậm chân, anh ấy vẫn không tỏ thái độ gì.
Nể mặt khách đang ở đây, giáo sư Qúy giữ lại chút thể diện cho thằng nhóc thối nhà mình. Ông ấy giới thiệu: “Đây chính là học trò cưng ông thường xuyên đề cập đến với cháu, cháu gọi là dì Tôn đi!" Nếu dựa theo bối phận sư môn, Quý Nguyên An phải gọi cô giáo Tôn là đàn chị, nhưng hiện tại không chuộng bối phận này, vậy nên cứ xưng hô theo bối phận bình thường.
Nghe thấy lời này của thầy Quý, Quý Nguyên An kinh ngạc lại mừng rỡ gọi: “Đàn chị Tôn!" Anh ấy không xưng hô với cô giáo Tôn theo cách ông cụ nhà mình bảo, mà gọi dựa theo bối phận sư môn.
Cô giáo Tôn không quá quan tâm đến vấn đề này, bà ấy cười nói: “Nguyên An đã lớn thế này rồi cơ à!" Hồi bà ấy còn học ở thủ đô, là học trò cưng của thầy Quý, đương nhiên là thường xuyên tới nhà họ Quý, lúc đó Nguyên An vẫn chỉ là đứa trẻ. Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, đứa trẻ trong ký ức của bà ấy hiện đã trở thành người đàn ông trưởng thành sức dài vai rộng.
"Đây là?" Quý Nguyên An đưa mắt nhìn về phía An An, An An mỉm cười với đối phương, cũng không đáp lại. Hay nói là, cô không tiện tự giới thiệu bản thân. Cô giáo Tôn chủ động nói: “Con gái chị, Cố An An!" Sau đó, bà ấy thúc giục: “An An, con mau chào anh Nguyên An đi!" An An giật giật khóe miệng, anh Nguyên An… bối phận thật sự hơi loạn nha!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây