An An ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mình đã không gặp trong hơn một tháng nay, không những không được gặp anh, cô còn không có tin tức gì của anh. Không hiểu tại sao, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ ấm ức, nước mắt cũng không kiềm chế được lã chã rơi xuống, cô bĩu môi nói: “Anh!"
Nhìn An An đang khóc như con mèo hoa ở trước mặt mình, Lục Diễn luống cuống tay chân, anh móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt lăn trên gò má của An An, căng thẳng nói: “An An, đừng khóc!" Lời an ủi nói ra cũng cực kỳ nhạt nhẽo.
Lục Diễn có vóc người rất cao, lúc anh cúi đầu dỗ dành An An, anh phải khom nửa người xuống. Bình thường động tác này không là gì với anh cả, nhưng hiện tại nó lại hơi khó khăn với anh. Nếu An An cẩn thận nhìn kỹ, cô có thể nhìn thấy một lớp màu đỏ thẫm phía dưới bộ quân phục của anh, nhưng Lục Diễn làm như không có cảm giác gì.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên qua lại, đặc biệt nơi này là cổng trường đại học. Hơn nữa, vừa nãy lúc Lục Diễn đứng ở đây đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, giờ anh còn luống cuống tay chân dỗ dành một cô gái, có người nhanh mắt nhận ra cô gái này là sinh viên trong trường bọn họ.
Trong ấn tượng của An An, dường như cô chưa từng thấy dáng vẻ xấu hổ này của Lục Diễn, làm cô không nhịn được bật cười: “Ngốc!" Thấy cô cười, Lục Diễn cũng bật cười ha ha giơ tay lên xoa xoa đầu của An An: “Đi! Về nhà!" Cuối cùng, hai chữ về nhà cũng kéo An An trở về thực tại. Lúc này, cô mới chú ý thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây