Cho nên, các cô gái vừa trở lại ký túc xá, việc làm đầu tiên chính là lấy gương ra soi, coi thử bản thân có bị phơi tới đen hay không.
Tiếp theo, mỗi phòng ký túc xá đều vang lên tiếng kêu rên.
Các cô gái nông thôn còn tốt, bình thường cũng đã quen làm việc nhà nông dưới ánh mặt trời, chút ánh mặt trời trong lúc huấn luyện này đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện lớn gì, nhưng các cô gái yêu kiều được nuôi lớn trong thành phố thì không chịu đực, vừa thấy gương mặt đen như than ở trong gương, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác, đặc biệt là khi nghĩ tới, khi bọn họ trở về, còn là các bạn học nam trợ giúp đưa về, cũng không biết có bao nhiêu bạn học nam nhìn thấy rồi.
Sau khi An An trở về, chậm rãi thu dọn đồ đạc, cô là loại người không thể nhìn thấy rõ ràng là có việc, nhưng lại không chịu làm, để mọi thứ lộn xộn khắp nơi, cũng có thói quen phân chia thu dọn từng thứ. Ngô Tiểu Nhiễm cầm gương ở trong tay, nhìn chằm chằm cỡ chừng ba phút, cô ấy lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Cố An An đang thu dọn quần áo đối diện cô ấy.
Lúc ban đầu An An còn có thể coi như không nhìn thấy, nhưng dần dần, ánh mắt của Ngô Tiểu Nhiễm cực kỳ rực cháy, quả thực là… Cô không biết nên hình dung thế nào để nói về ánh mắt của Ngô Tiểu Nhiễm, nếu nói đúng hơn thì, giống như ánh mắt của một con chó đói đã lâu nhìn thấy một khúc xương vậy, nghĩ tới khi còn ở sân huấn luyện, Ngô Tiểu Nhiễm cũng từng giúp đỡ cô, cuối cùng vẫn là mềm lòng, cô nhẹ giọng hỏi: “Ngô Tiểu Nhiễm, cô làm sao vậy??
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây