Chu Hoa Mỹ giật giật khóe miệng: “ Sao cậu không nói là tớ biết tu tiên luôn đi?"
An An tỏa sáng hai mắt hỏi: “Cậu có biết không?" Nhìn động tác vừa nãy của Chu Hoa Mỹ có vẻ hời hợt, nhưng khoảng cách từ mặt đất lên xe là một mét, lại không có tay vịn để bám vào, vậy mà Chu Hoa Mỹ chỉ điểm nhẹ mũi chân là có thể dễ dàng nhảy lên.
Chu Hoa Mỹ duỗi tay búng vào trên trán của An An: “Nằm mơ đi!"
An An giơ tay lên che trán, ngẫm thấy cũng đúng. Cô bĩu môi nghĩ, đều tại mình suy nghĩ lung tung. Sau đó, cô thành thật tìm một vị trí ở trong góc ngồi xuống, vị trí này vừa tiện để xuống xe, thứ hai là có khe hở, dù lát nữa cửa xe đóng lại, ít nhất vẫn sẽ có không khí mới mẻ đi vào, thứ ba là cũng cách xa những người khác. An An ngồi xuống, Chu Hoa Mỹ đương nhiên sẽ không ngu ngốc ở lại cửa xe kéo mấy cô gái khác đi lên, cô ấy ngồi xuống bên cạnh An An, nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Ni Cách Lạp Nhã, cô em gái ngốc liếc nhìn An An và Chu Hoa Mỹ, lại cúi đầu nhìn mấy nữ sinh yếu đuối đứng phía dưới nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Cô ấy thầm đấu tranh tư tưởng trong lòng, cuối cùng vẫn thành thành thật thật đứng ở cửa xe, liên tục kéo mấy nữ sinh lên, mệt muốn chết đi được. Kết quả, cô ấy nhận ra mình càng kéo càng nhiều người, nhất thời trợn tròn hai mắt, xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ của mình, khó xử nói: “Một mình tớ không kéo được nhiều người vậy đâu!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây