"Anh Tử nhà tôi hiếm khi mới về nhà mẹ một lần, nhưng trên người toàn là vết thương lớn nhỏ, vết thương này cũng không làm giả được, con gái nhà tôi đau lòng, đến lão Cố nhà bà, đáng đời bị đánh sao! Là xem Vương gia nhà tôi không ra gì sao!", bà nói một chút, mấy anh con trai phía sau đứng thành một hàng, thật hù dọa người.
"Vương Đại Anh làm những chuyên kia! Vệ Phú đánh cũng là nhẹ, phải nói đáng đời.", Vương Đại Anh tránh ở trong nhà, nghe được Chu Ái Cúc nói lời này, trong lòng lạc đi, từ cửa đi ra, khóc la om sòm: “Mẹ, mẹ nói chuyện cũng phải có lương tâm, con sinh cho Cố gia ba người con trai, không có công lao cũng có khổ lao, bằng gì mẹ muốn bỏ con?"
Chu Ái Cúc bị giận cười: “Bằng gì để cho Vệ Phú bỏ cô? Những chuyện cô làm trong lòng cô còn chưa rõ sao? Có muốn tôi kể lại cho mọi người một lần."
Vương Đại Anh ánh mắt tránh né, bà Vương biết, xem ra con gái mình về nhà cũng không nói thật, rõ ràng đây là bị nắm đằng chuôi, bà thở dài, nhất thời đổi lời: “Bà sui gia! Là tôi dạy con gái của mình không tốt, nhưng nếu Anh Tử đã gả vào Cố gia, các người cũng nên dạy dỗ."
Nói tiếp: “Anh Tử, con nói chuyện lời cũng không rõ ràng, thiếu chút nữa làm cho hai bên sui gia mất hòa khí.", nhìn một chút, lời này, cũng thật có tiêu chuẩn!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây