Phương Tâm Nghiên sửng sốt, không biết nên tiếp lời thế nào, nếu cô ta nói mình biết! Vậy chẳng phải là cô ta đang tự thừa nhận mình không bằng đứa con gái quê mùa này, còn nếu nói không biết, lại thể hiện cô ta là loại người nông cạn thiếu hiểu biết. Vì vậy, cô ta nói hay không nói đều không phải.
An An bật cười, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, phối hợp với đôi mắt trong veo linh động, nhất thời làm người chói mắt, mọi người xung quanh đều yên tĩnh trở lại.
An An liếc nhìn mọi người: “Người xưa có câu, được người cưới hỏi đàng hoàng làm vợ, chạy theo người làm thiếp, cô biết rõ Lục Diễn không thích mình, như vẫn cố quấn lấy anh ấy, đã đủ để khiến mọi người xem thường cô rồi." Cô nói xong, có người xung quanh tò mò hỏi: “Còn lý do nào nữa không? ?"
An An ngồi yên ở đấy, liếc nhìn Dư Nhã Cầm ngồi ở gần đấy như quý phu nhân, rồi lại nhìn Phương Tâm Nghiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ cô không biết mối quan hệ giữa Lục Diễn và dì Dư là như thế nào à? ?" Quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ đã đóng băng hoàn toàn, Phương Tâm Nghiên lấy đâu ra tự tin mình chỉ cần lấy lòng Dư Nhã Cầm, là có thể làm vợ của Lục Diễn.
Nghe thấy vậy, Phương Tâm Nghiên tái mặt đi, cãi lại: “Cố tiểu thư, tôi không đồng ý với những lời này của cô đâu, từ xưa đến nay chuyện hôn nhân đều do ba mẹ quyết định, cô lấy đâu ra tự tin đó?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây