Phương Tâm Nghiên thầm cả kinh trước thái độ bàng quang không quan tâm này của An An, nhưng ngẫm lại, cô ta sợ cái gì, Cố An An không phải là người trong vòng bọn họ, giờ Lục Diễn đi rồi, sẽ không ai bảo vệ Cố An An được nữa, nơi này lại chẳng phải là địa bàn của cô ta hay sao. Trong lòng tự an ủi mình như vậy, ngoài mặt Phương Tâm Nghiên cũng có phần tự tin hơn. Cô ta cười nói: “ Nếu Cố tiểu thư không quen biết ai ở đây, cô có thể cùng qua tán gẫu với chúng tôi. Dì Dư ở bên kia, dì ấy là mẹ của anh Lục, cô qua bên đó, dì ấy cũng có thể quan tâm đến cô hơn."
Cách nói của cô ta khá là khéo léo, không chỉ thể hiện sự thân thiết của mình với Dư Nhã Cầm, còn trắng trợn nhận mình là chủ nhân nơi này, đến chào người ngoài là An An.
Vừa rồi ngồi cắn hạt dưa, làm tay dính ít bụi bẩn, An An phủi phủi tay, cảm giác vẫn không thể phủi sạch. Cô cau cau mày lại, lấy khăn tay ra cẩn thận lau mười đầu ngón tay, từ chối mà không thèm ngẩng đầu lên: “Không cần, dù sao tôi cũng không quen cô!" Cô nói không quá to, nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ. Đặc biệt là, Phương Tâm Nghiên vội vàng đi tới mời chào người ta, kết quả người ta từ chối thẳng thừng, cảm giác như bị tát bôm bốp vào mặt!
Nhận ra mọi người xung quanh ôm tâm lý muốn xem chuyện cười, Phương Tâm Nghiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Cố tiểu thư, cô nói vậy là có ý gì, tôi tốt bụng đến làm bạn với cô, cô lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ là cô xem thường tôi?" Trầm ngâm trong chốc lát, cô ta dùng giọng điệu thăm dò nói: “Hay là xem thường dì Dư?"
Lời nói này quả là tru tâm, rõ ràng muốn đào hố cho An An nhảy vào!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây