Theo đó, An An đã bị Lục Diễn làm cho không biết trời đâu đất đâu, chỉ thiếu mỗi nước cắt đất bồi thường.
Lục Diễn ôm An An đứng dậy, lại tìm một chiếc váy từ trong tủ quần áo cho cô, anh nói với An An vẫn còn đang mơ mơ màng màng: “Có cần anh thay đồ giúp em không!" Câu nói này của anh lập tức đánh thức An An đang mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô che lấy bả vai của mình, kiên quyết từ chối: “Không cần!" Thấy An An đã tỉnh táo trở lại, Lục Diễn cảm thấy hơi tiếc nuối, anh cau mày nói: “Vậy anh đứng ở cửa chờ em nhé? ?" An An ừ đáp lại.
Sau khi Lục Diễn đi ra ngoài, cô đứng dậy đứng ở trước tấm gương treo trên tủ quần áo, nhìn thấy người trong gương có khuôn mặt đỏ ửng, khóe mắt hàm xuân quang, cô khẽ thở dài, chỉ tay mắng mình trong gương: “Mày ấy à mày ấy à! Vừa nhìn thấy trai đẹp đã mê muội đầu óc!" An An thầm nghĩ, bình thường mình tỉnh táo lắm cơ mà, sao cứ đến khi gặp phải Lục Diễn, cảm giác như có mười cái đầu cũng không đủ dùng, dù có, cũng bị canh mê hồn làm u mê.
Thật là...
Thở dài thì thở dài, cô nhìn vết dâu tây chi chít trên cổ trên bả vai và trước ngực mình, thầm cảm thấy đau hết cả đầu, lại cúi đầu nhìn chiếc váy Lục Diễn vừa lấy cho mình, váy cổ thấp, mặc vào chắc chắn sẽ để lộ hết dấu dâu tây trên người cô, trên người cô có rất nhiều vết dâu tây, nhìn cực kỳ hoành tráng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây