Còn về phần anh có phải là cỏ non hay không, Lục Diễn lập tức bỏ qua chuyện này.
Lúc nói chuyện, anh không chỉ cúi đầu ghé sát vào bên tai An An, còn cố ý hạ thấp giọng, như phả hơi nóng vào bên tai của An An, mang theo vẻ gợi cảm khó tả. Cô thầm nghĩ, nếu anh Diễn cứ tiếp tục trêu chọc cô thế này, lỗ tai của cô sẽ mang thai mất, không thể chịu nổi nữa! ! ! !
An An đỏ bừng mặt lên, cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Đồ lưu manh!"
Đôi mắt hẹp dài của Lục Diễn như dán chặt vào trên người An An, như thể có nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Cũng không biết anh lại thì thầm cái gì, An An đang ở trong vòng tay của anh hớn hở mặt mày, về sau là không nhịn được, cũng mặc kệ hình tượng thục nữ, cười phá lên như tiếng chuông đồng, tiếng cười đó truyền đi rất xa.
"Anh Lục!" Có hai người đứng ở đầu con ngõ nhỏ cách đó không xa, là Đỗ Hiểu Thiến và Đỗ Tử Hổ, Đỗ Hiểu Thiến đứng từ xa nhìn thấy anh Lục mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đang ôm một người phụ nữ khác, hai người vừa nói vừa cười với nhau rất vui vẻ. Cô ta tức giận đến hai mắt như muốn phun ra lửa, bước ba bước làm haixông tới trước mặt Lục Diễn, đưa tay muốn kéo cánh tay của An An, kéo cô ra khỏi người anh: “Con điếm không biết liêm sỉ, xuống mau!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây