Lục Diễn nói đầy ẩn ý: “Sáng nay lúc ra ngoài, anh lỡ ăn nhiều kẹo quá!" Buổi sáng này ra ngoài, anh không ăn kẹo, mà An An ăn mấy viên kẹo dẻo vừa ngọt lại vừa mềm, Lục Diễn lưu manh cướp kẹo từ trong miệng của cô.
Nghĩ tới đây, An An nhất thời đỏ bừng mặt lên, giáo sư La ở cạnh đó không hiểu gì cả, nhưng nhìn cô gái trẻ hoạt bát tràn đầy sức sống trước mắt, làm những người đã nửa bước chân vào quan tài như bọn họ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ông ấy mỉm cười, chủ động nhượng bộ: “Nếu là sinh viên trường mình, vậy bác giảm giá thêm cho cháu một nghìn đồng nhé!" Đừng xem thường một nghìn đồng này, như gia đình bình thường phải không ăn không uống suốt hai ba năm mới có thể dành dụm được bằng đấy tiền. Có thể thấy, giáo sư La đối xử rất tốt với học sinh.
Nghe thấy vậy, An An vội vàng xua xua tay, đầu cũng lắc như trống bỏi: “Không không không! Cháu không thể chiếm tiện nghi của bác được!" Sau đó, cô bánh ít đi bánh quy lại: “Nếu bác có thừa tiền, cháu đề nghị bác nên mua thêm hai căn nhà ở thủ đô!" Đề phòng chẳng may không thể sống ở nước ngoài, đến khi trở về nước vẫn còn có chỗ đặt chân. Nhưng An An không nói hết câu cuối cùng này ra, dù sao cô cũng chỉ mới làm quen với giáo sư La, người ta sắp ra nước ngoài, mình lại nói những lời bàn lùi này, người bình thường nào cũng sẽ không thích nghe.
Cũng không biết giáo sư La có nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói này của An An không, ông ấy chỉ xua tay nói: “Xem rồi tính!" An An cũng không thèm quan tâm xem giáo sư La có nghe vào hay không, dù sao cô cũng đã làm hết trách nhiệm của mình rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây