Cô tự nhiên chú ý tới Cố An An một thân chật vật, cô ta cố ý: “An An, mẹ cháu cũng thật nhẫn tâm, nhìn cháu té thành như vậy, cũng không quay đầu lại."
Cố An An bĩu môi, tiếp nhận từ trong trí nhớ, bác dâu hai cũng không phải người tốt gì.
Chu Ái Cúc dừng bước chân cảnh cáo: “Đại Anh, quản tốt cái miệng của cô, không nên nói, thì im miệng."
Vương Đại Anh qua loa lấy lệ ừ một tiếng.
Chu Ái Cúc vừa đi, trong thôn lền truyền tới, Đường Lan Chi nhẫn tâm, cho dù con gái nhà mình té, cũng rời khỏi thôn Cố gia. Mà Cố An An với Cố Đông Đông, lại được ngâm trong nước cải xanh, những đứa trẻ không có mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây