Cố Vệ Cường đang nhào bột gói sủi cảo, nghe thấy những lời này của An An, ông ấy ngừng tay đang cán bột lại, hơi áy náy nói: “Đều tại ba không tốt, khoảng thời gian này ba quá bận rộn, chờ sang năm mới, ba sẽ ở bên các con nhiều hơn."
"Ba phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mà!" Sao An An có thể trách Cố Vệ Cường được, cô thương ba già nhà mình còn không kịp ấy chứ!
Cô cúi đầu, nhìn thấy khói trắng đang bốc nghi ngút trên lò, cô lấy chậu để ở trên kệ xuống, đổ nước ra chậu, vừa rửa tay vừa xúc động nói: “Con cái có ba mẹ ở bên giống như bảo bối vậy!" Thời tiết trở lạnh, bọn họ đi từ bên ngoài trở về cũng đã nóng người, nhưng mặt và tay lộ ra ngoài không khí lại lạnh như băng, giờ ngâm bàn tay trong làn nước ấm áp, An An thoải mái cảm thán, gọi: “Đông Đông, Khương Khương, mau tới đây!"
Kể từ khi trong nhà có ti vi, hai đứa trẻ đều làm bài tập xong rồi ôm chặt lấy chiếc ti vi không rời. Nghe thấy An An gọi bọn họ, hai cậu bé vẫn dán chặt mắt vào trên màn hình ti vi, quyến luyến đi vào phòng bếp, dõng dạc nói: “Chị ơi em đây! Có chuyện gì vậy ạ!"
Lúc nói chuyện với An An, hai cậu bé vẫn không quên ngoái đầu liếc nhìn về phía ti vi đặt ở trong phòng khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây