Công việc này không quá nặng nhọc, lúc chuyển nhà, bà ấy đi sang nhà máy dệt xin rất nhiều thùng giấy, cẩn thận gấp quần áo xếp vào trong thùng. Giờ bà ấy bảo mấy chị em An An lấy quần áo ra treo vào trong tủ, là công việc nhẹ nhàng, cũng không sợ bị bẩn tay.
An An dõng dạc nói: “Khương Khương, đi cùng chị nào."
Đông Đông bước ba bước lại ngoái đầu lại một lần lưu luyến nhìn chị dẫn Khương Khương đi, trong đôi mắt to tròn tràn đầy khát vọng. Hiển nhiên là cậu ấy không muốn đi cùng với cô giáo Tôn, mà muốn đi cùng Khương Khương vẫn luôn bắt nạt mình đào hố cho mình nhảy vào.
Cô giáo Tôn nhìn thấu mong muốn của cậu bé, bình tĩnh nói: “Đông Đông, con không giận chị và Khương Khương bắt nạt con à?" Trên thực tế, bọn họ cũng không bắt nạt Đông Đông theo đúng nghĩa. Đông Đông là em út trong gia đình, vậy nên An An và Khương Khương thường thích trêu chọc cậu nhóc này, đặc biệt An An và Khương Khương thích nhất là nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó của cậu bé.
Đông Đông ra vẻ ông cụ non nói: “Chị và Khương Khương không bắt nạt con!" Trầm ngâm trong chốc lát, cậu ấy lại nói tiếp: “Lúc kẻ xấu bên ngoài bắt nạt con, đều là chị và Khương Khương đánh đuổi những kẻ xấu đó giúp con!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây