Bà Ngô á khẩu không biết nên đáp lại Cố Vệ Cường như thế nào, nhưng trong mắt các bà mẹ, con trai mình luôn là người xuất sắc nhất. Bà ta rũ khuôn mặt đầy nếp nhăn xuống, vẫn cố tranh cãi: “Đó là do bọn mày không cho Hữu Căn nhà tao cơ hội, nếu không Hữu Căn có thể làm tốt hơn bất cứ một ai trong số bọn mày: “Tao mặc kệ, đơn vị đã hứa phân cho Hữu Căn nhà chúng tao căn nhà này, bây giờ nhà mày phải nhường lại cho bọn tao, nếu không tao sẽ lên tận thủ đô tố cáo bọn mày chiếm nhà tao."
Người xưa có câu, người có học gặp kẻ vô học nói thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, Cố Vệ Cường hiện đang rơi vào tình trạng này! Mấy người anh em đến phụ Cố Vệ Cường chuyển nhà đều bị ông ấy đưa tay ra hiệu ngừng lại, nếu hôm nay không giải quyết xong chuyện của bà cụ này, bọn họ đừng mong chuyển vào căn nhà này.
Ông ấy giơ tay lên xoa xoa mi tâm, vứt vấn đề khó khăn này cho mọi người: “Bác này, chúng cháu biết ở trong lòng bác Ngô Hữu Căn là người tốt nhất, nhưng bác thử hỏi tất cả mọi người có mặt ở đây xem, liệu có phải lúc trước đơn vị định phân căn nhà này cho Ngô Hữu Căn không?"
Hầu hết những người sống ở trong khu tập thể này đều đã sống ở đây nhiều năm, hôm nay vị huyện trưởng mới được bổ nhiệm vừa chuyển nhà đến khu tập thể văn phòng chính phủ, đã có người tìm tới cửa gây chuyện. Có người vui vẻ đứng ngoài xem náo nhiệt, cũng có người muốn tạo dựng mối quan hệ với vị huyện trưởng mới tới này, đứng ra nói thay cho ông ấy: “Chúng tôi ở cùng một khu nhà, nhưng chưa từng nghe ai nói đơn vị sẽ phân căn nhà này cho Ngô Hữu Căn cả?"
"Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết Ngô Hữu Căn thích giở thủ đoạn né tránh công việc, nên phòng này có phân cho ai, cũng không thể phân cho Ngô Hữu Căn được!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây