Cô hỏi, “Vậy căn nhà này của cậu thì xử lý như thế nào? Cậu không ở huyện Thái Tùng, đến lúc đó bà cụ Từ tới nơi này làm ầm ĩ đòi cậu giao ra, vậy thì phải làm sao?
Từ Trình Trình có chút không nỡ nhìn thoáng qua căn nhà, quyết đoán nói, “Đây vốn dĩ không phải là nhà của chúng tớ, tớ sẽ giao cho nhà nước. Khi đó Từ Vệ Binh tới huyện Thái Tùng, dựa theo chức vị của ông ta, sẽ có trợ cấp và ưu đãi, mà căn nhà này cũng được phân chia cho bọn họ, cho bọn họ ở tạm thời, nhưng trên thực tế người sở hữu căn nhà này là nhà nước.
An An hơi ngẩn ra, “Vậy thì sau này cậu sẽ không còn thứ để tưởng niệm ở huyện Thái Tùng rồi! Dù sao thì, Từ Trình Trình cũng đã ở nơi này lâu như vậy, thời gian mẹ của cô ấy và cô ấy làm bạn với nhau cũng là ở trong căn nhà này.
Từ Trình Trình rộng lượng, “Không sao cả! Có cậu, có Bán Hạ, còn có tiểu Họa ở đây, chẳng lẽ tớ còn lo tới huyện Thái Tùng lại không có chỗ ở sao? Đây cũng là sự thật.
An An cười, “Thật đúng vậy, vậy tớ phải kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thật lớn, chờ tới khi cậu trở lại, hai ta cùng chui một cái chăn. Đến lúc đó, cho dù là cô, là Bán Hạ hay là Hồ Tiểu Hoa, cho dù là ở nơi nào cũng có thể ở lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây