Kỳ thật ai ai cũng đều biết người nhà của Tưởng Huy sẽ tới, vì hai ngày nay thấy anh không chỉ tự mình dọn dẹp nhà cửa, thuê thợ đến đóng thêm tủ bàn, mà sáng nay còn mang chăn ra phơi, luôn chân luôn tay, hỏi ra mới biết, vợ của Tưởng Huy sắp tới.
Ai cũng tưởng rằng Tưởng Huy tài giỏi như vậy, chắc hẳn cũng phải tìm cho mình người vợ ở thành phố, nhưng không ngờ vợ anh lại xuất thân ở vùng quê, các con cũng chỉ mới năm sáu tuổi.
Biết được việc này, nhiều người trước đây thầm ngưỡng mộ Tưởng Huy lại quay ra bàn tán, không biết vợ anh là người như thế nào?
“Còn có thể như thế nào nữa, cô ta là người nhà quê và đã sinh hai người con, cô ta chắc chắn là lôi thôi và quê mùa lắm!”
“Đúng vậy, thật tội nghiệp cho quản lý Tưởng, đừng nói là phân xưởng này, nếu tìm khắp nhà máy chưa ai giỏi giang như anh ấy, vậy mà có người vợ như cô ta, quả thật là đáng tiếc!”
Một số người còn tức giận nói những lời không hay về Sở Âm Âm. Như một câu chuyện có thật, nhanh chóng truyền tai nhau khắp nhà máy. Không ít người còn nói, Tưởng Huy chính là “Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”.
Cho nên khi biết được người nhà của Tưởng Huy hôm nay sẽ tới, tất cả mọi người đều không chờ được nữa, mà muốn xem “bãi cứt trâu” này rốt cuộc là thể loại gì.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Âm Âm trước mặt, tất cả mọi người đều há hốc mồm sửng sốt, đám người đều sợ ngây người, thầm ước có thể quay lại vài ngày trước hỏi lại người đã tung tin đồn nhảm về cô, cái gì mà cứt trâu, nhìn xem có bãi cứt trâu nào mà lại xinh đẹp như vậy không?
Sở Âm Âm mặc bộ quần áo màu đen trắng, mái tóc dài thướt tha được buộc gọn gàng ra phía sau, rõ chỉ là một bộ quần áo bình thường, nhưng trông Sở Âm Âm lại trở nên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt vóc dáng cùng thần thái và nụ cười rạng rỡ của cô khiến mọi người choáng váng.
“Ôi, quản lý Tưởng thật là có phúc khi cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy!”
“Khi Tiểu Sở vừa tới đây tôi đã nói, trong hai người phụ nữ kia người xinh đẹp nhất chính là cô ấy, mọi người còn không tin sao, tôi quả nhiên là không nói sai bao giờ.”
“Tiểu Sở, trông sắc mặt cô rất tốt, cô khỏe chứ, trên đường tới đây có say xe không?”
Từ nhỏ Sở Âm Âm cũng đã quen với chuyện đó, nhưng nghe từng người lần lượt khen ngợi mình cô cũng có chút xấu hổ, cô cười nói: “Tôi không say xe, chỉ là hơi mệt, nhưng nãy trong phòng cũng đã nghỉ ngơi được một chút rồi.”
Sở Âm Âm vừa nói chuyện vừa lấy chăn treo trên cây trúc xuống, một lúc sau chợt nhớ ra hai đứa nhỏ chắc giờ cũng tỉnh giấc rồi bèn rời khỏi đám người quay về.
Sau khi Sở Âm Âm vừa rời đi, đám người trong sân phơi quần áo vẫn bàn tán sôi nổi, dù sao chủ đề về “vợ của quản lý Tưởng” vẫn đang là chủ đề chính của buổi thảo luận, mặc dù Sở Âm Âm đã rời đi nhưng bọn họ vẫn không ngừng bàn tán về cô.
Trong sân phơi quần áo vô cùng náo nhiệt, không ai để ý Văn Tâm Khiết đang đứng trong một góc sân vẻ mặt vô cùng tức tối, nghiến răng chịu đựng.
Từ lúc lên tới đây cô ta phải cúi đầu vào dọn dẹp đống rác trong nhà, khi xong việc cả lưng đau nhức, đến nỗi tay không nhấc lên nổi.
Kết quả đúng lúc đi đổ rác lại nhìn thấy cảnh tưởng này.
Cô ta không thể tưởng tượng được mình phải miệt mài dọn dẹp, còn Sở Âm Âm lại có thể nằm ngủ ngon giấc! Không những thế Sở Âm Âm còn được những người khác khen ngợi, bọn họ lại cho rằng cô ta không đẹp bằng Sở Âm Âm sao?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin