Vừa dọn dẹp cô vừa hỏi hai đứa nhỏ: “Các con có buồn ngủ không? Chúng ta vào phòng ngủ trưa chút nhé.”
Vì để bắt kịp chuyến tàu sáng nay mà cô phải cũng dậy rất sớm. Trên tàu hai đứa nhỏ háo hức vì chưa được đi tàu bao giờ, mải chơi mà không chịu ngủ chút nào.
Sở Âm Âm muốn chăm sóc thật tốt cho sức khỏe của Tưởng Du và Tưởng Chương, nên ngoài việc cho hai con ăn đồ ăn ngon cô cũng muốn chúng phải ngủ đủ giấc.
Tưởng Chương có vẻ thấm mệt, liền gật đầu: “Nhưng mẹ ơi, trong phòng không có giường.”
Tưởng Huy chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng lại quên không sắp xếp giường, hiện tại chỉ có phòng của Sở Âm Âm là có giường, cô bèn nói: “Vậy thì qua phòng mẹ ngủ trước đi.”
Xem ra tối nay phải nói Tưởng Huy chỗ để mua thêm giường cho các con.
Hai đứa nhỏ kỳ thực đã mệt rã rời, vừa tháo giày leo lên giường liền ngủ say, vì không cần dọn dẹp nhà của nên Sở Âm Âm cũng thu dọn lại đồ đạc rồi cũng nằm ngủ thiếp đi.
Sở Âm Âm vì mệt mà ngủ quên mãi đến 5 giờ chiều mới tỉnh, bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần.
Cô thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài uống chút nước, đột nhiên nghe tiếng chị Quan tới: “Tiểu Sở, trời sắp tối rồi, đi lấy chăn vào cùng chị không?”
“Lấy chăn ư?”
Chị Quan gật đầu: “Đúng rồi, sáng nay Tiểu Tưởng đã mang chăn ra phơi, cậu ấy cũng thật là chu đáo, chẳng bù cho chồng chị, chung sống với nhau lâu như vậy còn chưa từng gấp chăn một lần huống hồ là mang chăn ra phơi!”
Đối với chuyện trong nhà, Sở Âm Âm cũng hay nói, nhưng việc Tưởng Huy mang chăn ra phơi, thật sự cô cũng rất ngạc nhiên.
“Hèn gì lúc em vừa tới lại không tìm thấy chăn.” Cô còn nghĩ rằng Tưởng Huy không chuẩn bị, còn đang suy nghĩ buổi tối trời lạnh như vậy không có chăn làm sao có thể ngủ được.
“Là hôm nay Tiểu Tưởng đến hỏi chị, nói sợ em và các con không quen thời tiết lạnh như vậy, chị liền bảo hôm nay trời đang nắng đẹp, mang chăn ra phơi chắc sẽ ấm hơn một chút, cậu ấy nghe vậy bèn mang chăn ra phơi từ sáng sớm.” Chị Quan cười nói, “Tiểu Sở à, Tiểu Tưởng quả thật là người tốt, em thật là may mắn.”
Sở Âm Âm mỉm cười chưa biết trả lời như thế nào, đành nói: “Chị dâu à, em cũng vừa lên đây đều chưa quen biết ai, lát nữa chị đưa em đi một vòng chào hỏi mọi người nhé.”
Từ giờ trở đi cô sẽ sống ở đây, nếu không quen biết ai, chắc hẳn cũng sẽ rất bất tiện.
Chị Quan gật đầu: “Được rồi, thực ra trong nhà máy có rất nhiều người, nên cũng không nhất thiết phải làm quen hết tất cả, nhưng cứ gặp gỡ chào hỏi vài lần sẽ nhớ mặt thôi.”
Sở Âm Âm gật đầu, nghĩ rằng phải đợi giờ ăn cơm tối mới có thể gặp mặt mọi người, nhưng cô không ngờ là sau khi cùng chị Quan đi một lát, liền nhìn thấy rất nhiều người đang phơi quần áo trong sân, khi nhìn thấy Sở Âm Âm, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Có người tò mò bèn hỏi: “Chị Quan, đây là ai thế?”
Chị Quan vốn lớn tuổi hơn, hơn nữa chồng chị Quan lại là đội trưởng trong nhà máy, nên mọi người ở đây vẫn hay gọi là chị.
“Đây là Tiểu Sở, người nhà của quản lý Tưởng.”
Sở Âm Âm cũng vui vẻ cười nói: “Tôi là Sở Âm Âm, vừa tới đây chiều nay.”
Mọi người nghe xong lập tức nhận ra, thì ra người này là vợ của quản lý Tưởng!