Văn Tâm Khiết nhanh chóng thu dọn tất cả đồ đạc và chạy đi, hoàn toàn không để ý đến hình ảnh của mình nữa, cuối cùng ông trời cũng giúp cô ta tìm được cơ hội tốt!
Vừa nhìn thấy căn phòng trước mắt liền cảm thấy đây chính là căn phòng của Tưởng Hoa.
Vốn dĩ Tưởng Hoa là người rất chăm chút bản thân, anh ta mặc áo sơ mi, tóc còn xịt keo, không như Tưởng Huy trên người lúc nào cũng dính đầy dầu đen, nhìn qua căn phòng gọn gàng ngăn nắp, không cần phải nói cũng biết đó là căn phòng của ai.
Mặc dù cô ta không thể chèn ép được Sở Âm Âm, nhưng cô ta luôn nghĩ chồng cô ta lại có năng lực hơn chồng của Sở Âm Âm, chẳng phải như vậy là cô ta đã thắng rồi sao?
Nhưng Văn Tâm Khiết chưa kịp vui mừng, giây tiếp theo giọng chị Quan vang lên: “Này em Văn, ở đây việc sắp xếp nhà ở đều dựa vào chức vụ, nhân viên bình thường thì không được sống trong ngôi nhà mà có hai phòng ngủ và một phòng khách đâu”
Nói rồi chị Quan chỉ vào một tòa nhà khác: “Phòng em là ở phía kia”
Chị Quan vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược cũng kết thúc, âm thanh điện tử của hệ thống lập tức vang lên: [Nhiệm vụ thực hiện thất bại, trong vòng 24 giờ tới không thể mở hệ thống thu thập được nữa.]
Văn Tâm Khiết: “……”
Cô ta hoàn toàn choáng váng.
Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến Văn Tâm Khiết sửng sốt, cô ta liền đi theo chị Quan để tìm nơi ở của Tưởng Hoa.
Nhưng cô ta phát hiện căn nhà trước mặt vừa tăm tối vừa ẩm ướt, diện tích nhà lại nhỏ hơn nhà của Sở Âm Âm một nửa, bật đèn thì thấy bên trong toàn là rác, quần áo, tất bẩn vứt lung tung khắp nền nhà, đồ ăn thừa bốc mùi ngay cả giữa thời tiết mùa đông.
“Này chị, nơi này không có ai dọn dẹp sao?” Văn Tâm Khiết vội vàng sang hỏi nhà hàng xóm, đây là ký túc xá dành cho công nhân viên, chắc chắc phải có nhân viên vệ sinh chứ!
Nhưng hàng xóm nghe vậy liền không nể nang mà hỏi lại: “Ai dọn dẹp cho cô? Cô nghĩ cô là ai, là bà chủ thời phong kiến à? Hay là tiểu thư con nhà quyền thế? Đầu óc cô có vấn đề à? Tỉnh táo lại đi!”
Văn Tâm Khiết nghe những lời đó vô cùng sợ hãi, liền tỏ vẻ nhún nhường nói vài câu xin lỗi rồi nhanh chóng quay đi.
Sau đó cô ta mới nhận ra rằng, nơi này là vào năm 1970, cô ta không những không thu thập được điểm, mà bây giờ phải tự mình dọn dẹp tất cả đống rác rưởi này.
Nhìn mớ hỗn độn bẩn thỉu trước mặt, Văn Tâm Khiết thực sự muốn ngất xỉu.
...
Bên này, chị Quan đã rời đi, Sở Âm Âm nhìn một lượt xung quanh căn nhà, nhận thấy bên trong thật sự rất sạch sẽ và gọn gàng: “Tất cả là do anh dọn dẹp hết sao?”
Tưởng Huy gật đầu: “Anh đã dọn dẹp chúng từ mấy đợt trước rồi”
Trước đây Tưởng Huy không sống ở đây, anh sống ở ký túc xá bên kia, bởi vì không có người nhà ở cùng nên anh đành phải ở tại khu ký túc xá sáu người.
Tưởng Huy đã nhiều lần tìm đến quản lý tòa nhà, nhờ ông ta giữ căn phòng này cho mình.
Nói dễ hiểu thì căn nhà này chỉ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích bên trong nhiều nhất cũng chỉ có 60m², phòng khá nhỏ, ngoài để giường và tủ ra thì chẳng thể để thêm được đồ đạc gì khác, nhưng Sở Âm Âm cũng tự nhủ, có được căn nhà như hiện tại là đã tốt lắm rồi, cô cũng không đòi hỏi gì nhiều, Tưởng Huy kiếm được căn nhà như vậy, chắc chắn cũng đã tốn không ít công sức.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin