Chuyện gì đang xảy ra vậy, bọn họ đều không để ý đến cô ta sao!
Thật ra bình thường thấy vậy Sở Âm Âm sẽ lên tiếng, nhưng hôm nay cô lại không muốn nói gì cả, cô muốn xem Tưởng Huy sẽ làm gì trong tình huống này.
Tưởng Huy cũng không có ý định giúp cô ta, chỉ nói: “Chỉ có ba cái túi nhỏ, có gì mà không xách được, nếu không xách được thì đợi Tưởng Du Tưởng Chương dọn đồ xong rồi sẽ quay lại giúp cô.”
Tưởng Huy vốn là người trầm tính, nhưng cũng không hẳn là kẻ ngốc, nhìn cái cách Văn Tâm Khiết nói chuyện với anh từ lúc anh tới đây đúng rất khác thường, mặc dù Tưởng Huy mới gặp qua vợ cũ của Tưởng Hoa có vài lần. Nhưng người này lại rất vui vẻ hòa thuận với mọi người trong nhà, không giống như Văn Tâm Khiết.
Trai gái vốn dĩ nên giữ khoảng cách với nhau, không hiểu tại sao Văn Tâm Khiết lại có hành động kỳ lạ với anh như vậy, nhưng nhất định Tưởng Huy sẽ không vì giúp đỡ cô ta mà khiến cho vợ mình tức giận,
Cho nên giúp vẫn giúp, nhưng chuyện này để hai đứa nhỏ giúp cô ta là được, anh sẽ không đi nếu như vợ anh không yêu cầu.
Sở Âm Âm không biết mới đây thôi mà Tưởng Huy đã biết được nhiều chuyện, nhưng sau khi nghe Tưởng Huy không có ý định giúp đỡ mình, sắc mặt Văn Tâm Khiết tối sầm lại.
Cuối cùng Sở Âm Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi bước vào khu nhà máy, khuôn mặt cô thoáng nở nụ cười mãn nguyện.
Thực ra chị Quan nãy giờ cũng có thể rời đi, nhưng vẫn còn muốn ở lại vì một vài chuyện còn liên quan.
Bởi vì cô ấy đang nghĩ, sau khi vợ con của Tưởng Huy lên thành phố thì có thể chăm sóc tốt cho anh, tối hôm qua chị Quan cũng đã nói chuyện này với chồng, chồng cô ấy nghe xong lại lo lắng, bây giờ Tưởng Huy suốt ngày tập trung vào nghiên cứu rồi làm việc, làm sao anh có thể chăm sóc cho vợ con Sở Âm Âm chu đáo được?
Lúc ấy chị Quan lại cảm thấy Tưởng Huy không phải loại người như vậy, hôm nay chứng kiến mọi việc quả thật chị Quan đã không nhìn nhầm, Tưởng Huy quan tâm đến Sở Âm Âm nhiều đến thế, điều này sao có thể là xem thường vợ con được? Có lẽ cô ấy nên ở lại và quan sát thêm một thời gian nữa mới có cơ sở chứng minh cho chồng cô ấy thấy điều cô nói là đúng.
Chị Quan cười nói: “Để chị dẫn dường cho mọi người”
Mới hơn bốn giờ, chưa tới giờ tan ca của nhà máy, trong sân cũng không có nhiều người, chị Quan bèn dẫn mọi người lên tầng hai.
Sở Âm Âm nhận thấy tòa nhà này khá giống những tòa nhà thành thị ở phía nam, có rất nhiều người đang sinh sống tại đây, diện tích tương đối nhỏ, phòng bếp được dây dựng bên ngoài hành lang, bất kể làm chuyện gì thì nhà hàng xóm bên cạnh sẽ biết hết.
Bởi vì nhà máy thép khá lớn, bên trong cũng có vài tòa nhà nữa, Tưởng Huy hiện tại ở tại tòa thứ hai, các tòa nhà dành cho gia đình được xây dựng riêng biệt, mặc dù diện tích hơi nhỏ nhưng là nơi ở cho các thành trong gia đình, bên cạnh đó ở giữa ba bốn tòa nhà lại có một khoảng sân lớn để sinh hoạt chung.
Sở Âm Âm đi theo Tưởng Huy về phía trước, dừng lại ở một căn phòng giữa lầu hai, vừa định nói chuyện đã thấy Văn Tâm Khiết lao tới, hào hứng nhìn quanh căn phòng, nói chuyện một cách khoe mẽ: “Ồ, không ngờ Tưởng Hoa lại dọn dẹp tươm tất đến vậy!”
Văn Tâm Khiết mới đó còn tức giận, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào, thời gian đếm ngược lại sắp kết thúc, nếu cô ta không nhanh chóng thu thập được điểm thì không còn cơ hội nào trong ngày hôm nay nữa.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin