[Qúa trình thu thập điểm chính thức được khởi động và bắt đầu đếm ngược.]
Âm thanh từ hệ thống được truyền đến, Văn Tâm Khiết vội vàng sửa sang lại một chút, dùng những lời lẽ ngọt ngào nhằm thu hút sự chú ý của Tưởng Huy, nhưng dù có thế nào đi nữa cô ta cũng không thể tưởng tưởng được rằng Tưởng Huy lại thẳng thừng hỏi cô ta là ai!
Qúa trình đếm ngược chỉ còn lại mười phút!
Nhìn thời gian từng chút một trôi qua, Văn Tâm Khiết chỉ có thể kìm nén sự phẫn nộ, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười nói: “Anh à, em là Tâm Khiết, Tưởng Hoa vừa tới đã cùng đám bạn đi uống rượu rồi, bỏ lại em một mình, hành lý lại quá nặng, anh có thể xách giúp em được không?”
Chỉ cần Tưởng Huy tự nguyện giúp cô ta xách hành lý, cho dù là có thích hay không cô ta nhất định sẽ không từ chối, điều này chẳng phải đã chứng mình rằng Tưởng Huy quan tâm cô ta hơn là mẹ con Sở Âm Âm sao?
Văn Tâm Khiết chăm chú nhìn xuống đống hành lý của mình, Tưởng Huy thoáng nhìn đồ đạc đang để dưới đất.
Lúc này Sở Âm Âm cũng nhìn chằm chằm vào Tưởng Huy, cô thề rằng chỉ cần Tưởng Huy giúp Văn Tâm Khiết thu dọn hành lý, cô sẽ đưa hai con bỏ đi ngay lập tức!
Dù sao đi nữa hiện tại họ vẫn là một gia đình, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng phải đem đồ đạc của gia đình mình vào trước đã, không có lý gì phải để vợ con phải đứng chờ đợi ngoài trời gió lạnh như thế này.
Hơn nữa nghĩ đến những chuyện Văn Tâm Khiết đã làm, Sở Âm Âm không nhịn được mà muốn ích kỷ một lần!
Nhưng điều Sở Âm Âm ngạc nhiên là Tưởng Huy đã tiến đến giúp đỡ cô, thậm chí còn không thèm nói lời nào với Văn Tâm Khiết, anh đến bên cạnh Sở Âm Âm, xách hết hành lý của cô rồi liền quay đi.
Tưởng Huy tuy gầy nhưng cơ thể vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, mới lúc nãy chiếc túi to Sở Âm Âm xách không nổi, mà Tưởng Huy lại xách nhẹ như không.
Còn lại ba chiếc túi khá nhẹ, Sở Âm Âm định xách đi, Tưởng Huy liền bảo: “Tưởng Du Tưởng Chương, xách đồ cho mẹ, các con không biết mẹ đang say xe hay sao?”
Hai đứa nhỏ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, cứ tưởng mẹ mình ăn phải thứ gì không tốt trên tàu, hóa ra là mẹ bị say tàu.
Sau đó chúng nhanh chóng tiến tới xách túi phụ cô.
Tuy hai đứa nhỏ gầy gò, nhưng lại rất khỏe mạnh, xách vài cái túi chẳng thành vấn đề gì.
Nhưng Sở Âm Âm lại ngẩn người, cô không nghĩ là Tưởng Huy lại nhớ rõ chuyện mình bị say tàu xe, khi lần đầu tiên cả hai gặp mặt nói chuyện, Tưởng Huy vốn sống ở huyện cô thì lại ở quê. Dù chỉ ngồi trên xe chưa đầy hai mươi phút cô cũng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, Sở Âm Âm quả thực rất dễ bị say xe.
Sau khi Tưởng Huy biết chuyện, đã lấy tiền lương của mình mua một chiếc xe đạp, miễn cô muốn đi đâu, anh đều sẵn sàng lấy xe đạp chở cô đi.
Sau khi hai người kết hôn, chiếc xe đạp đó đã bị mẹ của anh là Đặng Phượng mang cho cô em chồng, dần dần Sở Âm Âm cũng bớt say xe, chính cô cũng không để ý đến chuyện này, nhưng không ngờ Tưởng Huy vẫn còn nhớ rõ đến vậy.
Nhìn thấy cả nhà Sở Âm Âm chuẩn bị rời đi, Văn Tâm Khiết sốt sắng: “Anh này, anh không thể giúp em được chút sao! Đồ đạc em nhiều quá.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin