Cô ta nhớ rằng trong giấc mơ, cô ta đã chi hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ để mở một nhà hàng. Cô ta không thể kiếm được số tiền này chỉ bằng là công ăn lương được, khả năng duy nhất là tự kinh doanh. Trong giấc mơ của cô ta, hầu hết những nhà giàu xổi đầu tiên đều là hộ tự kinh doanh.
“Được, cứ cho là mẹ không tin vào giấc mơ của con. Vậy thì có phải mẹ nên tin tưởng nhà họ Tô không?” Dương Tố Vân nghiến răng nghiến lợi: “Nhà họ Tô đã mở cửa hàng từ năm ngoái rồi. Họ có người, có mối quan hệ, nếu việc này là không đáng thì tại sao họ lại bắt tay vào làm sớm thế chứ?”
“Nghe nói Hoắc Khánh Quân đó đã trở thành phó giám đốc phân xưởng nhưng vẫn bàn giao lại hết việc cho em trai để đi theo nhà họ Tô. Nếu không thành công, anh ta sẽ bằng lòng làm thế sao?”
“Tố Vân, hai chuyện này có giống nhau đâu? Con làm sao mà so sánh với nhà họ Tô được? Cái này…”
Chu Thu Anh chưa kịp nói xong đã bị Dương Tố Vân gào lên cắt ngang: “Sao lại không thể so sánh? Tại sao lại không thể so sánh hả? Bây giờ đã là xã hội mới rồi, mọi người bình đẳng với nhau, mẹ đừng dùng mấy cái lý lẽ cũ rích để nói chuyện nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây