Ngày tiếp theo, Tô Cảnh và Tô Mạt cũng đến sân bay.
“Tôi không tiễn cô về nước Đức nữa, về đến nơi nhớ tự mình cẩn thận, có chuyện gì thì điện thoại cho tôi.”
“Trước đây nói nếu có chuyện gì thì bạn có thể tìm nhà họ Tống, mấy ngày này tôi suy nghĩ, cảm thấy là thôi vậy. Bang xã hội đen người Hoa bên đó là do nhà họ Tống nắm quyền, việc làm ăn chưa chắc sạch sẽ hoàn toàn, bạn ít tiếp xúc với bọn họ vẫn tốt hơn. Tình hình trong nước cũng không mấy sáng lạn, dây dưa với bọn họ, nói không chừng sẽ tạo nên điều gì đó không có lợi, gây ảnh hưởng tới bạn.”
“Được.” Tô Mạt gật đầu.
Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ tìm người ta, vì cũng chẳng có tình cảm gì, chút ân tình đời trước thì sử dụng được bao lâu đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây