Mấy năm qua Tô Mạt không ăn Tết ở nhà nên thường gửi về cho đám trẻ ít quà, coi như quà mừng tuổi.
“Cái này… Đại Nha cao lên, quần áo lúc trước bị ngắn nên mới…”
“Con bé thiếu quần áo thì hai đứa cho nó miếng vải bông tự may là được, cần gì phải cướp vải của em gái? Nói thẳng ra là nó nghĩ vải gửi từ Thượng Hải về tốt hơn, mặc ra ngoài có thể diện thôi.” Lục Bá Minh ngắt lời thằng cháu.
Lục Hành Quân ngẩn ra, chợt nhớ lúc đầu anh ta cũng có kêu Lưu Ngọc Chi đi cắt mấy miếng vải bông, song Lục Phượng Cần lại bảo trong nhà có sẵn không cần lãng phí nữa, quần áo cũ của con bé vẫn còn tốt, để Nhị Nha mặc là được.
Vợ chồng anh ta là người cần kiệm, thấy quần áo cũ của con gái lớn còn tốt thật, cũng không có mảnh vá, lại theo nguyên tắc không lãng phí nên không nhắc lại chuyện cắt vải nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây