“Có thể có chuyện gấp nên tạm thời quên nói với anh.” Tô Mạt thấy Vương Thúy Mai như vậy thì tìm cớ cho bà ta, không để cho bà ta lúng túng.
Vương Thúy Mai mỉm cười, vỗ đầu: “Xem cái đầu tôi này, mấy ngày trước lão Trịnh đã nói chuyện này với tôi, tôi vội xem tivi mà quên mất.”
Sau khi đi ra khỏi văn phòng của bộ phận hậu cần, Vương Thúy Mai lúng túng nói với Tô Mạt: “Tô Mạt à, chế đã khiến em gái chê cười rồi.”
Tô Mạt khoát tay, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng.
Trên đường trở về, dường như Vương Thúy Mai đã kìm nén quá lâu, bà ta bắt đầu kể khổ với Tô Mạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây