Sau khi cùng Diệp Văn Tân trao đổi công việc với bên trên, lúc này Tô Mạt mới có rảnh để đi dạo hội chợ.
Cô nghe người ta bảo năm nay, xưởng thực phẩm của Tô Dịch Viễn nhận kha khá đơn đặt hàng, thế là quyết định qua xem thử.
Lúc này, gian hàng của xưởng Tô Dịch Viễn bị mấy thương nhân nước ngoài vây quanh, còn Tô Dịch Viễn thì đang cố gắng sử dụng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình kết hợp với ngôn ngữ hình thể để trò chuyện với họ.
Tô Dịch Viễn sống ở Thượng Hải tới sáu tuổi, trước đó Tô Đình Khiêm từng dạy tiếng Anh cho anh ta, nên tính ra cũng biết chút chút, hơn nữa sau lần tham gia hội chợ mùa thu đợt trước, anh ta đã nhờ Tô Mạt lấy giúp mình mấy quyển sách về các từ ngữ thường dùng hằng ngày ở trung tâm ngoại thương để mang về tự học. Cộng thêm ngôn ngữ hình thể của mình và sự đoán mò của thương nhân nước ngoài, kết quả là hai bên vẫn có thể nói chuyện được với nhau.
Có điều thương nhân nước ngoài đang thương lượng với Tô Dịch Viễn hiện tại là một người nước F, vốn tiếng Anh của người ta cũng không tốt lắm, thành ra dù đã cố gắng khoa tay múa chân nhưng hai ông gà mờ vẫn cứ là râu ông nọ cắm cằm bà kia, làm Tô Dịch Viên gấp tới độ mồ hôi đầy đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây