Ăn mì xong, bé Thảo rời đi ngay.
Cô bé không dám nấn ná thêm nữa, nhà thím quá ấm áp, đồ ăn cũng rất ngon, cô bé sợ bản thân ở lâu hơn sẽ không nỡ rời khỏi đây.
Cô bé nhất định phải cố gắng học tập, sau này được sống giống như thím vậy.
“Mẹ ơi, tại sao chị vừa ăn mì vừa khóc ạ? Tại vì mì không ngon sao?” Lạc Lạc tỏ vẻ ngờ vực.
Tô Mạt thở dài, đại khái là cô cũng hiểu được tâm tình của bé Thảo. Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ này nhận được quá ít thiện ý, có lẽ chưa từng có ai nấu cho nó một bát mì như thế này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây