Hôm nay, Lục Trường Chinh không lái xe về nhà, mà đi nhờ xe vận chuyển, anh xuống xe từ ngoài đường lớn, sau đó men theo đường mòn về nhà.
Đi một hồi, anh bỗng nghe thấy tiếng khóc của ai đó, chờ tới khi lại gần mới thấy hoá ra là Lục Phúc Bảo.
“Lục Phúc Bảo.” Lục Trường Chinh gọi.
Nghe thấy có người gọi mình, Lục Phúc Bảo vội vàng lau nước mắt, đứng lên, khi phát hiện người tới là Lục Trường Chinh, nước mắt lại trực chờ rơi xuống.
Lục Trường Chinh cau mày: “Đàn ông con trai đổ máu không đổ lệ, khóc gì mà khóc! Nói, xảy ra chuyện gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây