“Khi mẹ Xuyên Tử tới đây, có cần gì thì cứ nói nhé.” Tuy rằng anh không có ở đây, nhưng anh em và cha mẹ anh đều ở đây, có một số việc vẫn có thể giúp ích được.
“Yên tâm, với quan hệ của hai chúng ta, cái gì cần ở chỗ cậu thì tôi sẽ không khách sáo đâu.” Đào Bồi Thắng nói, trong chốc lát, anh ta đã khôi phục dáng vẻ tùy tiện như trước.
“Nghe nói thằng nhóc cậu sinh được long phượng thai?”
Nhắc đến hai đứa nhỏ, khóe miệng Lục Trường Chinh cũng mỉm cười: “Phải.”
“Nhìn cậu kìa.” Đào Bồi Thắng nói đùa: “Tạm thời không đến đơn vị, tới nhà cậu trước đi, đi xem cháu trai cùng cháu gái lớn của tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây