Là một quân nhân, anh cảm nhận rõ ràng quyết tâm cấp thiết muốn trở nên cường thịnh của tổ quốc hơn những người khác. Nhưng lại bất lực khi những quốc gia lớn khác đang phong tỏa đất nước, khiến đất nước không thể tiếp xúc với nhất nhiều kỹ thuật tiên tiến, chỉ còn cách tự mình mò mẫm từng bước một.
Ngay cả vũ khí đang sử dụng bây giờ đa phần đều lấy từ bên ngoài, rất ít loại được tự chủ nghiên cứu. Nếu anh có thể học tập những kiến thức này, cải thiện được tình trạng vũ khí trong nước bị người khác nắm quyền thì thật tốt.
Hiện giờ trong đầu Lục Trường Chinh không hề có suy nghĩ mình có lập công được hay không, mà anh chỉ nghĩ, nếu có thể chế tạo ra những vũ khí tân tiến như này, các chiến hữu ở tiền tuyến sẽ không phải hy quá nhiều nữa.
Trước kia Lục Trường Chinh luôn đứng ở tiền tuyến, thường xuyên đối diện với những vũ khí tân tiến hơn họ gấp mấy lần của phe địch, có đôi lúc anh cảm thấy rất khó chịu.
“Vợ ơi, để anh sang phòng khác đọc nhé?” Lục Trường Chinh như vừa nhặt được bảo bối, chỉ hận không thể tiêu hóa hết tất cả những kiến thức này trong một đêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây