Hai mắt Tô Mạt sáng lên, hỏi: “Dương Tố Vân thế nào rồi?”
“Chị không biết đâu, giờ chị ấy khổ lắm. Lúc đầu công việc của chị ấy là đút lót mới có, sau này tra ra đã bị xưởng sa thải. Cha chị ấy uống rượu say ngã từ trên tầng xuống, giờ liệt cả người, không thể nói chuyện được. Vì vậy mẹ của chị ấy đã dẫn hai cha con họ đi về quê nhà rồi.”
“Căn nhà trường học phân cho họ đã bị thu hồi, hiện tại mẹ chị ấy đang ở nhà của cậu, anh trai chị ấy thì đỡ hơn, đã thành con rể của quản đốc xưởng dệt.”
“Bây giờ mọi người đang đồn cha chị ấy tố cáo cha của chị, có thật không ạ?” Khương Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
“Không có lửa làm sao có khói, nếu mọi người đã đồn rồi thì chứng tỏ đó là thật.” Tô Mạt thản nhiên nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây