Ngày hôm sau, hơn bốn giờ sáng Tô Mạt đã thức dậy định đến chuồng bò. Hơn một tháng rồi, cô chưa tới đây.
Từ sau khi công bố chuyện trên núi có mỏ vàng, thi thoảng còn có người lên núi. Vào lúc này, Tô Mạt không dám chủ quan, sợ bị người khác bắt gặp.
Thừa dịp đại bộ đội vẫn chưa đến, lại có Lục Trường Chinh yểm trợ, cô tranh thủ thời gian đi một chuyến. Nếu kế hoạch công việc của cô được phê duyệt, sau này cô muốn gặp cha mẹ cũng không cần nửa đêm lén lút nữa.
Lục Trường Chinh đọc sách đến hơn ba giờ mới ngủ, vừa chợp mắt một lát, nghe Tô Mạt thức dậy, cũng vội vã rời giường theo.
“Vợ ơi, hay là em đừng đi, đồ cứ đưa cho anh mang đi?” Lục Trường Chinh nghe thấy tiếng gió bên ngoài hơi lớn, sợ Tô Mạt sẽ bị lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây